Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

tình biển


Tôi gặp anh tình cờ trong một chuyến đi thực tế về quê anh. Cái giọng nói miền Trung nằng nặng khó nghe ghê nhưng đến sau này tôi mới nhận ra đối với tôi nó quan trọng đến thế! Lần đầu tiên gặp anh, anh không đọng ấn tượng gì, cũng chẳng hề đặc biệt. Nhưng rồi tôi cũng phải trở về Hà Nội, nơi xe cộ ồn ào và mọi cái đều bon chen tôi mới thấy nhớ da diết cảnh quê êm đềm ấy. Một thời gian sau tôi gặp lại anh, cũng tình cờ như chuyến đi tôi về với biển. Vậy là sau ngày ấy chúng tôi đã ở lại bên nhau suốt những năm tháng trong cuộc đời sinh viên của tôi. Đó là những năm tháng không mấy êm đềm nhưng nếu như cho tôi lựa chọn lại, tôi vẫn mong sẽ vẫn được tình cờ gặp lại anh.Mảnh đất khô cằn với gió Lào bỏng rát quê anh đã làm cho anh cứng cỏi và chịu đựng. Ngày ấy anh đã yêu tôi với cả trái tim, nhưng lại không hề nói. Tôi cũng đã yêu anh, đó không phải là một tình yêu sét đánh nhưng nó thấm dần vào từng mạch máu nhỏ, thấm cả vào từng thớ thịt trong con người tôi để cho đến hết cả cuộc đời này chắc tôi sẽ không bao giờ có thể quên anh và những ngày tháng đó. Tôi lặng lẽ đi bên đời anh, lắng nghe những nỗi khổ anh phải chịu đựng, những vất vả bộn bề trong cuộc sống thường nhật của anh bằng nhịp đập trái tim mình. Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao ngày ấy anh lại không chịu nói ra. Giá mà anh có thể nói ra những suy nghĩ của mình, về tương lai của hai đứa, thì có lẽ hôm nay chúng tôi đã khác rồi.Nhưng cuối cùng thì ngày ấy anh cũng quyết định rời xa tôi. Tôi đã tưởng mình không thể chịu nổi, không thể chia sẻ cùng ai những ạt ào ở trong lòng. Kỷ niệm về anh tràn ngập trong trái tim và tâm trí tôi. Có lúc tôi định rời xa thế giới này, nhưng vì gia đình tôi đã gắng vượt qua. Nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn sợ nỗi đau của ngày ấy nên chẳng dám yêu ai. Bởi tình yêu tôi dành cho anh đã là quá đủ, hay ngày ấy anh rời xa tôi và mang đi hết cả tình yêu ấy mất rồi? Trái tim tôi lạnh giá, ánh mắt tôi vô cảm trước tất cả những người đàn ông đến bên tôi kể từ ngày anh ra đi. Người ta cứ nói thời gian sẽ làm lành những vết thương ở trong lòng, nhưng với tôi điều đó không có tác dụng. …Nhiều năm sau, tôi quyết định trở lại quê anh, mảnh đất đầu tiên tôi gặp anh, hay đó là nơi lần đầu tiên tôi thấy gắn bó như chính quê hương mình vậy.Đó là một ngày cuối tuần, tôi mua một chiếc vé và lên tàu tìm về quê anh. Nhưng sao cuộc đời lại trớ trêu đến thế? Tôi tìm đúng số ghế và lặng lẽ ngồi xuống. Tàu hôm nay vắng quá. Vậy cũng tốt, tôi sẽ không bị làm phiền bởi bất kỳ ai cả. Nhưng rồi cũng có người bước tới và ngồi vào chiếc ghế trước mặt tôi. Trời ơi, người trước mặt tôi kia là ai chứ? Có phải là anh không…? Đúng là anh thật. Là anh và một người vợ trẻ, đứa con của họ lớn từng này rồi cơ à?Cổ họng tôi nghẹn đắng, anh cũng sững sờ. Tôi tưởng chừng như không đứng nổi nữa. Mọi thứ trước mắt tôi quay cuồng và tối đen như mực. Nước mắt tôi bỗng trào ra sau bao năm không thể khóc nổi vì nỗi đau đã làm tê dại cả tâm hồn, hay vì tôi đã khóc hết cả nước mắt mất rồi kể từ ngày anh xa tôi. Vậy mà nay tôi lại phải khóc?Tôi đứng dậy, xách balô bước xuống tàu. Đoàn tàu dần dần chuyển bánh rời xa sân ga, mang anh về với biển. Chỉ còn tôi ở lại một mình.

sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét