Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

Mẹ ơi


Mẹ ơi Nếu có thể quay ngược trở lại thời gian. Con sẽ không bao giờ làm mẹ phải khóc. Con xin lỗi. Vì rằng, con yêu mẹ rất nhiều, mẹ ơi!

Con lặng người đi khi mẹ nói mẹ sẽ đi thêm bước nữa. Con đã gào thét lên với mẹ “Tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy” và vùng vằng thoát khỏi bàn tay gầy gò đang ôm chặt của mẹ, mà nào biết mẹ còn đau và khóc nhiều hơn con.

Mẹ đưa con đến trước mặt người ấy, nhìn vào ánh mắt van lơn của mẹ, con biết mẹ mong con nói điều gì, nhưng con lại hét lên “Ông không phải là cha tôi” và mẹ lại khóc.

Lần đầu tiên trong 16 năm, con nghĩ sẽ phải ngủ một mình, nhưng sao mẹ lại đến bên giường con, để lại nghe con gắt gỏng “Con muốn ngủ một mình”.

Người ấy chăm sóc mẹ thật tốt, thương yêu mẹ thật nhiều và đối xử với con cũng vậy, nhưng con cảm giác con đã trở thành bóng ma phủ lên hạnh phúc của mẹ và người ấy.

Con ương ngạnh, cứng cỏi, lạnh lùng một cách cô độc. Con thu người lại và khép kín trong thế giới riêng biệt của con. Con muốn xa mẹ, nói thì dễ nhưng muốn thực hiện là cả một sự khó khăn, nhưng con đã cố hết sức. Ở trường con dồn cả vào bài vở, phong trào nào con cũng tham gia, con đã mệt bở hơi tai, bận rộn suốt ngày, tan học không dám về nhà, rảnh là đi lang thang khắp nơi.

Rồi đột nhiên con biến thành một kẻ “độc hành”, con trốn tránh tất cả mọi người, nhưng trốn tránh ai thì dễ, chứ trốn tránh mẹ sao mà khó với con đến thế. Mỗi lần con cố ý về thật khuya, vậy mà vừa vào cổng đã thấy mẹ chạy đến vồn vã “Sao vậy? Con đi đâu mà về trễ thế? Sáng vừa tờ mờ con đã bỏ đi, tối con mới về. Con bận nhiều đến thế sao. Hay là con không…không muốn…”.

Vậy mà sự quan tâm của mẹ chỉ được con đáp lại bằng những lời đau đớn “Con bận vô cùng, không rảnh lấy một khắc, mẹ mặc con, đừng để ý làm gì, mẹ cũng đừng đi tìm con, đừng nói gì với con. Hẳn mẹ đã rõ rồi mà, nhất là…con bận…bận… “trốn lánh” mẹ. Con…sợ”. Con lạnh lùng quay đầu đi mà biết rằng những giọt nước mắt mẹ đã lăn dài trên má.

Dù trong lòng khổ sở nhưng con cũng kiềm chế được. Rồi ngày tháng cũng chầm chậm trôi qua.

Ba tháng con bỗng phát hiện, mẹ ngày càng tiều tụy, xanh xao hẳn đi. Mỗi khi ánh mắt mẹ nhìn con, con đều cảm thấy có cái gì nhói buốt trong tim. Con đã trông thấy ánh mắt xa vời vợi, nỗi buồn luôn phảng phất trên môi mẹ. Có lẽ vì thế mà nét đẹp ngày xưa của mẹ đã trở thành cái đẹp u buồn. Con vẫn tàn nhẫn không thay đổi.

Nhưng mọi cố gắng, mọi đè nén của con bỗng chốc bị tan vỡ khi hôm ấy mẹ ngã lịm đi trong vòng tay con. Lời của mẹ nghẹn ngào trong tiếng khóc “Mẹ chỉ xin con, hãy gọi ông ấy một tiếng cha đi con”. Lúc ấy con cảm thấy như một cái gì đó không phải, con đã linh cảm một điều khi con nói lời nhận cha thì mẹ sẽ biến mất. Con đau khổ đứng bật dậy hét lớn “Không”, và con đã bỏ chạy. Nhưng con không biết, quả thật là con không biết mà, đó là lần cuối cùng con được nhìn thấy mẹ. Căn bệnh quái ác đã cướp mẹ đi khỏi con. Trên chiếc gối của con có một mảnh giấy với những nét chữ run rẩy của mẹ để lại “Con à, mẹ xin lỗi”.

Mẹ chết thật rồi ư! Sao lại có chuyện khủng khiếp như vậy. Con như muốn phát điên lên. Nỗi đau khổ vô bờ như những con sóng nhấn chìm lấy con.

“Mẹ ơi!”. Con đã hét, hét đến lạc cả giọng. Con khóc mãi, khóc cho đến khi hơi sức không còn nữa, và trong mơ con đã thấy mẹ, mẹ đến bên con, dịu dàng lau những giọt nước mắt của con và khẽ nói “Hãy cố lên con nhé, một cuộc đời mới đang chờ con”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét